Tên trộm kỳ dị

Cảnh sát trưởng Akechi đi đi lại lại trong phòng. Anh đang đợi một người. Có tiếng gõ cửa và điều tra viên Eiji Asuma bước vào. Akechi không cần màu mè gì cả, nói ngay vào nhiệm vụ.

Số là Akechi cùng thanh tra Isamu, thanh tra Mizhuhara và Eiji sang Sơn Đông để truy bắt tên trùm tội phạm có biệt danh Whyski. Vụ án đã kết thúc. Akechi lại nhận được yêu cầu của ngài Giám đốc Suzuki để hộ tống một bức tranh quý- bức “Con gái yêu của cha”- sẽ được đưa về Nhật Bản trong nay mai. Tên trộm kỳ dị sau một lần lấy hụt bức tranh nay quyết định ra tay một lần nữa. Akechi suy nghĩ, anh còn bận bàn giao với phía Trung Quốc về vụ án vừa qua nên chỉ có thể cử Eiji đi bảo vệ bức tranh.

Bức “Con gái yêu của cha” vừa được đưa sang Trung Quốc dự một cuộc triển lãm lớn và giờ sẽ được trả về Nhật Bản trên con tàu Trường Chinh. Đây là một con tàu lớn có sức chứa 1000 hành khách. Tên trộm kỳ dị có thể cải trang thành bất cứ ai trên con tàu này, nhưng Eiji đã có cách. Là một nhà ngoại cảm, Eiji quyết định cải trang thành nhân viên soát vé. Anh sẽ “đọc” ký ức lưu trên vé tàu của tất cả mọi người để tìm dấu vết của Tên trộm kỳ dị.

-Khoẻ không ông soát vé- một hành khách nói với Eiji và đưa tấm vé ra.

Eiji ngước nhìn chàng thanh niên đội mũ ngược, đó là Heiji Hattori.

-Ồ, sao cậu lại ở đây?- Eiji nói và cầm vào tấm vé, hình ảnh một cái vòi nước hiện ra.

-Một cuộc thi thám tử sẽ được tổ chức trên tàu và tôi cũng được mời dự- Hattori nói và bước nhanh để nhường chỗ cho người khác.

Lại một người nữa đến đưa vé. Eiji cầm lấy và hình ảnh bức tranh “Con gái yêu của cha” hiện lên! Eiji tóm ngay lấy cổ người đó.

-Cậu làm cái quỷ gì vậy?- Người khách kêu lên.

-Ôi! Thanh tra Mizhuhara! Ông cũng về bằng con tàu này ư?- Eiji nói và xin lỗi rối rít.

Một người nữa đến đưa vé. Eiji cầm lấy và đột nhiên bật ngửa ra sau như đụng phải điện. Một loạt hình ảnh hiện ra trong đầu Eiji: số ảo, thiết đoạn Dedekind, trường điện từ, hằng số vũ trụ… Eiji ngước nhìn lên, đó là một cậu bé. “Trong đầu thằng nhỏ này chứa cái quỷ gì vậy!”. Eiji nghĩ thầm.

-Vé đây!- một giọng nói vang lên. Eiji ngước nhìn lên và trông thấy một thanh niên đi cùng một phụ nữ. Người phụ nữ thì đẩy xe lăn cho một ông già bị liệt.

Chàng trai vung vẩy ba tấm vé để Eiji có thể thấy. Eiji đứng dậy và giơ tay ra định lấy vé thì chàng ta buông tay. Ngọn gió cuốn ba tấm vé bay đi mất.

-Ôi, tôi lỡ tay!- anh ta nói và cười ầm lên.

-Sao anh lại làm thế chứ?- người phụ nữ đi cùng trách móc và họ bước nhanh lên tàu.

Eiji tiếp tục công việc của mình, có ba người nữa cũng có ký ức về bức tranh “Con gái yêu của cha” lưu lại trên tấm vé, đó là ông Setona- hoạ sĩ, cô Akaishi- nhà báo về đề tài nghệ thuật và ông Jack- một nhà sưu tập. Ngoài ký ức về bức tranh ra, trên tấm vé của ông Setona còn có hình ảnh một con dao, của cô Akaishi còn có hình ảnh chòm sao Thập tự và của ông Jack còn có hình ảnh một cái phao bơi.

Eiji quyết định đến chỗ Giám đốc Suzuki để kiểm tra việc canh phòng bức tranh. Giám đốc Suzuki dẫn Eiji đến một căn phòng bình thường có 2 bảo vệ canh ở bên ngoài và 2 người khác ở bên trong.

-Như vậy có quá lơ là không?- Eiji hỏi.

-Như vậy đủ rồi- Giám đốc Suzuki đáp- Anh hãy nhìn xem.

Giám đốc Suzuki mở cửa, bên trong toàn là tranh và tất cả đều là bức “Con gái yêu của cha”.

-Ở đây có 1000 bức tranh và chỉ có 1 bức là tranh thật, 999 bức còn lại là tranh sao chép. Tên trộm kỳ dị sẽ mất nhiều công sức đây- Giám đốc Suzuki nói.

-Nhưng lỡ hắn may mắn lấy đúng bức tranh thật thì làm thế nào? Ngài nên tăng cường canh phòng- Eiji nói.

-Trong trường hợp đó- Giám đốc Suzuki ghé vào tai Eiji và nói nhỏ- Hắn cũng sẽ trả lại bức tranh chỉ sau vài ngày. Nhưng thật ra hắn không có cơ hội chọn đúng bức tranh thật đâu. Hắn có quá ít thời gian.

“À, thì ra là thế”- Eiji tự nghĩ. Anh đã hiểu cách làm của ngài Suzuki.

Theo bạn, tại sao Tên trộm kỳ dị vẫn phải trả lại bức tranh nếu hắn may mắn lấy được bức tranh thật?

Cùng chuyên mục