Thám tử Sherlock Holmes và vụ trộm trong nhà nghĩ

Mặc dù còn ít phút nữa mới hết giờ làm việc nhưng vì cảm thấy hơi mệt nên thám tử Sherlock Holmes đã muốn nghỉ sớm. Ông bật đèn bàn, ngả mình trên ghế bành… suy nghĩ : “Ngồi trong căn phòng ấm áp, dưới ánh đèn vàng dễ chịu như thế này mình có thể quên hết mùa đông giá lạnh ngoài kia… Kể ra mùa đông cũng có cái hay ! Tối đến ngồi bên lò sưởi, tay ôm chú chó nhỏ, … Không khí mới đầm ấm làm sao !” Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo, cắt ngang những phút giây nghỉ ngơi hiếm có của người thám tử lành nghề.Trung úy Vet-xi báo cáo với thám tử về tình hình công việc được giao trong ngày và xin phép trở về nhà luôn, không quay lại văn phòng nữa. Thám tử Sherlock Holmes vui vẻ đồng ý ngay. Đặt ống nghe xuống, thám tử quay ra thu xếp giấy tờ, tài liệu để chuẩn bị đi về. Bất chợt có tiếng gõ cửa dồn dập rồi một người đàn ông vội vã bước vào.

– Xin lỗi thám tử ! Tôi có việc gấp nên không kịp đợi ông mở cửa.

– Không sao ! May là tôi vẫn chưa về. Có việc gì ông nói mau đi, biết đâu tôi có thể giúp chăng ? – Thám tử vui vẻ.

– Tôi tên là Vây-me. Đêm qua, tại nhà nghỉ của tôi ở một vùng ngoại ô cách đây gần 100 km đã xảy ra vụ mất trộm.

– Ông vừa từ đó về sao ? – Thám tử hỏi.

– Thưa không, tôi mới biết tin.Tôi muốn nhờ ông đến đó cùng tôi ngay bây giờ. Tôi có làm phiền ông lắm không ?

– Ông đừng ngại! Tôi sẽ đi ngay cùng ông !

– Ông có thể đi xe của tôi…

– Tất nhiên… Quãng đường gần trăm cây số cũng là quãng thời gian mà tôi có thể được ông cho biết thêm nhiều điều bổ ích. Ngồi trên xe, Vây-me kể rằng chiều nay khi ông vừa từ nhà một người bà con trở về thì nhận được điện thoại của ông Gơ-rin.Ông Gơ-rin là hàng xóm của Vây-me ở khu nhà nghỉ

– Nơi mới xảy ra vụ mất trộm. Ông Gơ-rin nói rằng suốt từ sáng đã điện thoại cho Vây-me mấy lần mà không gặp được… Rồi ông thông báo với Vây-me về vụ mất trộm xảy ra lúc gần sáng tại nhà nghỉ của Vây-me. Ông vừa lái xe, vừa kể một cách say sưa. Thỉnh thoảng Sherlock Holmes mới ngắt lời để hỏi thêm một vài chi tiết nhỏ. Kinh nghiệm lâu năm trong nghề thám tử đã cho ông thấy : mắt xích quan trọng để phá một vụ án nhiều khi lại nằm trong một mớ những câu chuyện không đầu không cuối kiểu này. Vây-me kể rằng trong thời gian ở nhà nghỉ, ông đã làm quen với Gơ-rin, hai người đã đến chơi nhà nhau. Kỳ nghỉ kết thúc, khi Vây-me tỏ ý muốn tìm người trông coi ngôi nhà thì Gơ-rin nhận lời ngay.

– Chà ! Một nhà nghỉ quá lí tưởng ! Sherlock Holmes thốt lên như vậy khi ông Vây-me đột ngột phanh xe.

– Ta đi dạo xung quanh ngôi nhà một chút chứ ông Vây-me ? Tôi cũng phải tranh thủ tận hưởng bầu không khí tự nhiên ở khu nhà nghỉ của ông. Hai người chưa đi hết một vòng xung quanh ngôi nhà thì một người đàn ông đã đuổi theo kịp họ. Đó chính là ông Gơ-rin. Ông ta vội vàng vào ngay câu chuyện với một vẻ rất lo lắng :

– Tôi thật là ân hận với ông Vây-me khi để xảy ra vụ mất trộm này. Lúc gần sáng, tôi nghe thấy tiếng động rất khả nghi. Mặc dù băng tuyết rơi dày, tôi vẫn vội mặc quần áo ấm để đến ngay nhà của Vây-me. Nhìn qua cửa sổ không thấy gì cả, tôi bèn thổi hơi nóng lên lớp băng mỏng bám trên kính cửa sổ và soi đèn pin vào. Trời ơi ! Căn phòng bị xáo trộn khủng khiếp ! Thế là tôi vội gọi điện báo cho chủ nhà.

– Tôi đã rõ tất cả rồi ! – Thám tử Sherlock Holmes nói bằng một giọng lạnh lùng – Đề nghị ông theo tôi về đồn cảnh sát để làm rõ hơn một số việc, ông Gơ-rin ạ !

Hai người đứng trước mặt Sherlock Holmes đều bất ngờ trước đề nghị của thám tử. Ông Vây-me chỉ kịp hỏi một câu trước khi lên xe phóng nhanh tới đồn cảnh sát :

– Chẳng lẽ thám tử không cần vào xem xét bên trong ngôi nhà hay sao ? Sherlock Holmes chỉ trả lời ông bằng một nụ cười khó hiểu. Đố các bạn biết, vì sao thám tử Sherlock Holmes lại có quyết định nhanh đến như vậy ?

Nguồn: sưu tầm

Cùng chuyên mục