Phạt

cuoi

Phạt!
Một anh chàng nọ được bạn bè rủ đi nhậu nhưng vì tới trễ nên vừa ngồi vào bàn chúng bạn đã đồng thanh hô:
– Đến muộn! Phạt! Phạt nặng!
– Thế là anh ta uống một cốc rượu phạt, rồi cứ thế cốc phạt thứ hai, thứ ba,… liên tiếp được rót ra.
– Tan tiệc, trên đường về nhà anh ta dừng xe ở quá đèn đỏ liền bị cảnh sát giao thông chặn lại: Anh bị phạt!
– Mắt nhắm mắt mở, anh chàng lè nhè: Lại phạt à! Thôi thì chơi tới bến, rót đi!

***

Cái quý nhất
Mẹ nói với con gái:
– Mẹ không vừa lòng cho con lấy nó chút nào
– Nhưng thưa mẹ, con đã trót trao cái quý giá nhất đời mình cho anh ấy rồi….
– Sau khi ngắm con một lúc, bà mẹ thốt lên: Ồ…! Con làm mẹ hết hồn! Mẹ cứ tưởng cái dây chuyền 1 cây mẹ cho con đi tong mất. Hóa ra, con vẫn còn đeo trên cổ!

***

Cũng như nhau
Đêm tân hôn chàng hỏi nàng:
– Em đang nghĩ gì vậy, em yêu?
– Cô vợ e thẹn đáp: Cũng như anh thôi.
– Nào, vậy thì hai ta cùng xuống bếp chén nốt chỗ bánh ngọt đi!

***

Người yêu lý tưởng
– 16 tuổi, tôi ao ước có bạn trai. 18 tuổi, tôi có người yêu, nhưng anh ta lại quá khô khan. Tôi xây dựng hình mẫu chàng trai lý tưởng của mình là một người lãng mạn.
– Năm vào đại học, tôi gặp một anh chàng lãng mạn, nhưng lại quá “mít ướt”. Vì vậy, tôi đi tìm người có bờ vai vững chắc.
– Năm tôi 25, người yêu của tôi rất vững vàng, kiên định. Nhưng anh ta lại chẳng hề biết biểu lộ cảm xúc. Quãng thời gian ấy thật buồn tẻ. Rồi tôi tìm một người khác.
– 28 tuổi, tôi gặp một người rất vui nhộn, nhưng rốt cuộc tôi không chịu nổi anh ta. Lúc nào anh ta cũng đùa bỡn với tôi và tán tỉnh những cô gái khác. Anh ta khiến tôi khốn khổ hơn là hạnh phúc. Chúng tôi nhanh chóng chia tay.
– Bước sang tuổi 31, tôi tìm thấy một người đầy tham vọng, thông minh và mạnh mẽ. Tôi quyết định kết hôn cùng anh ta. Nhưng (lại nhưng)… chỉ một thời gian sau, chúng ly dị. Anh ta lấy đi tất cả những gì tôi có và tẩu thoát cùng cô bạn thân của tôi.
– Giờ đây, tôi đã 40 tuổi. Tôi vẫn đang tìm một mẫu người lý tưởng của riêng mình. Có lẽ đó phải là một người trầm tính, chững chạc, ít tham vọng… Tôi biết một người như thế, chỉ có điều ông ấy đã ngót nghét 70 tuổi…

***

Bắt đầu từ một lời khuyên
Cộng doanh số bán hàng trong ngày, thấy nhân viên mới đến bán được những 100 ngàn đôla, chủ cửa hàng gọi anh này lên hỏi:
– Chỉ với một vị khách, làm thế nào mà cậu bán được ngần ấy tiền hàng?
– Đầu tiên, ông ta mua một lưỡi câu nhỏ. Sau đó tôi khuyên ông ta mua thêm một cái loại vừa và một cái lớn. Mua xong lưỡi câu, tôi bảo ông ta nên mua thêm dây câu: loại nhỏ, loại nhỡ và loại to. Tiếp đến là cần câu, lều câu, xuồng câu hai động cơ… Cuối cùng, thay vì chúng ta phải chở hàng đến tận nhà cho khách, tôi khuyên ông ta nên mua luôn một chiếc microbus chuyên dùng để chở xuồng và đi picnic.
– Như vậy là cậu đã thuyết phục và bán cho ông ta tất cả mọi thứ bắt đầu từ ý định chỉ mua một cái lưỡi câu. Giỏi lắm!
– Cậu nhân viên giải thích: Không hẳn thế đâu ạ! Ông ta đến mục đích chính là mua một hộp băng vệ sinh cho vợ. Nhưng tôi khuyên ông ta rằng: Nếu vợ ông ở tình trạng như vậy, thì ông không nên ở nhà mà tốt nhất là đi câu vài ngày.

Cùng chuyên mục