Biệt thự người già

Miền Nam nước Đức dường như không phải là một nơi yên tĩnh. Lunger và Karl đang điều tra một vụ án mạng mới, lần này là ở một chung cư cũ kỹ có tám tầng. Nó đang xuống cấp nghiêm trọng và những người còn trụ lại chỉ là bốn cụ già héo hon và chàng bảo vệ. Nạn nhân là Goering, cụ già sống ở phòng 808. Nguyên nhân cái chết được đoán là do một vật nhọn đâm vào tim. Trên sàn nhà ngoài vết máu thật của nạn nhân ra còn có nhiều vết máu khác được rắc khắp phòng.

-Mọi người tìm thấy nạn nhân lúc nào?- Lunger hỏi bảo vệ, tên anh ta là Johan.

-Lúc sáng sớm, tầm 6 giờ 45 phút. Ba ông cụ không thấy ông Goering xuống tập thể dục nên lên phòng tìm. Ngài biết đấy, họ đều có tuổi cả và luôn lo sợ điều bất trắc sẽ đến với các hàng xóm khác.

-Anh có thấy ai vào chung cư trong khoảng từ 9 giờ 30 đến 10 giờ 30 không?

-Ồ -Johan ngạc nhiên- Tôi đóng cửa dưới của chung cư vào lúc 9 giờ 30, sau đó đi xem xét một vòng. Tôi dám đảm bảo là không có ai ngoài các cụ già ở trên tầng trên vào giờ đó.

-Anh chắc chứ- Lunger nhìn chàng bảo vệ bằng ánh mắt diều hâu.

-Chắc, lúc 3 giờ sáng khi nhân viên vệ sinh đến dọn rác thì tôi lại đi tuần một vòng. Tôi lại làm thế lúc 5 giờ khi nhân viên giao báo tới nơi. Đến 6 giờ thì chung cư mới mở cửa. Ngày nào cũng như thế. Tôi dám đảm bảo với ngài.

Lunger lấy tay trỏ vào cái ổ khóa đã bị phá hỏng trên cửa phòng nạn nhân và nói:

-Anh giữ chìa khóa dự phòng của phòng này?

-Không- Johan lắc đầu- Ông Goering là một người đa nghi, thế nên cả chìa khóa dự phòng ông ta cũng giữ nốt.

-Thế thì lạ thật- Lunger nói.

Johan xin phép quay trở về chỗ trực. Lunger nói với Karl:

-Thật kỳ lạ! Ổ khóa là loại phải có chìa khóa mới có thể khóa lại được. Thế mà cả hai cái chìa khóa đều nằm trong phòng nạn nhân. Cửa ban công thì bị cột chặt bằng dây chì nên chỉ hé ra được có 4 cm thôi. Không lẽ hung thủ đi xuyên tường để thoát khỏi căn phòng đó? Thêm nữa, hung khí lại biến mất một cách kỳ lạ.

Karl cũng thấy hơi khó hiểu. Anh nhìn vào sổ tay và nói:

-Nhưng ít ra chúng ta cũng có ít người cần phải điều tra. Chỉ có cụ Wilheim ở phòng 803, cụ Jacob ở phòng 708 và cụ Peter ở phòng 303 thôi. Khả năng người khác đột nhập vào chắc là bị loại trừ.

Lunger gõ cửa phòng 803. Ông cụ Wilheim mở cửa và Lunger cảm thấy như mình đang lạc vào một viện bảo tàng. Ở đây có đầy những vật dụng kỳ lạ của các bộ lạc châu Phi và châu Mỹ. Trên vách tường treo đầy những loại vũ khí tinh xảo và lạ mắt.

-Ồ, hóa ra các ông đến điều tra tôi à? -Cụ Wilheim nói- Các ông phí thời gian làm gì với bọn tôi chứ. Chúa đều sắp gọi chúng tôi đi cả rồi, còn tâm trí đâu mà giết ai.

-Tối hôm qua cụ có nghe tiếng gì lạ không?-Lunger hỏi.

-Không! Hôm qua tôi ngủ sớm. Lúc 7 giờ khi đánh xong mấy ván cờ với lão Goering là tôi về ngủ ngay.

-Cụ Goering có mâu thuẫn gì với ai không? Ý tôi là một lý do để người ta giết cụ?

Ông Wilheim cười:

-Có. Tôi, lão Jacob và lão Peter đều oán ông ta sâu sắc đấy, nhưng đây là chuyện của 50 năm về trước rồi. Bây giờ chúng tôi đều là bạn tốt.

Thấy không thu thập được gì thêm, Lunger chào ông cụ và nói với Karl:

-Chúng ta xuống phòng 708.

-Đừng phí thời gian với lão Jacob ngốc ấy- cụ Wilheim nói với theo- Ngay cả thứ đơn giản như cờ vua mà lão còn không biết tẹo nào nữa mà.

Cụ Jacob là một ông già nhỏ thó và có khuôn mặt hơi ngờ nghệch.

-Đêm qua tôi có gặp lão Goering,- cụ nói- lúc 7 giờ 30. Tôi mang cho lão ít trái lê. Anh nên đi hỏi người khác thì hơn vì sau đó tôi về và ngủ ngay. Khi đó lão Goering vẫn còn đang chơi cờ với lão Peter mà.

Lunger nhìn qua căn phòng của cụ Jacob. Ông lão thì đang bận kéo lê một túi rác to và ném qua ban công. Cụ Jacob nói:

-Họ cứ bảo tôi là ngốc. Anh xem tôi có ngốc đâu. Tôi đã nhất quyết chọn phòng này vì từ đây vứt rác xuống đường rất tiện. Thùng rác ngay bên dưới mà.

Lunger lại cùng Karl xuống phòng 303.

-Đúng là đêm trước tôi có đánh cờ với Goering nhưng lúc 9 giờ thì tôi dọn bàn cờ và về nhà ngủ rồi- cụ Peter nói.

-Ồ, cụ nói là bàn cờ đã được dọn đi?- Lunger hỏi.

-Đúng- cụ Peter nói- Đó là thông lệ mà. Ai thua ván cuối cùng phải dọn quân cờ vào hộp và nhét cả quân cờ lẫn bàn cờ xuống gầm bàn.

Lunger vội vã chào ông cụ và đi nhanh lên phòng 808. Bàn cờ đã được bày ra trở lại.

Karl chăm chú nhìn nó. Đột nhiên anh kêu lên:

-Thanh tra ơi, tôi hiểu rồi. Tôi… tôi biết ai là hung thủ rồi, cả thủ đoạn tạo ra căn phòng kín của hắn.

Lunger mỉm cười:

-Nào, vậy cậu hãy cho tôi biết lập luận của cậu.

Karl nói:

-Hung thủ đã dùng một thứ để tạo ra căn phòng kín và bàn cờ này chính là đầu mối chỉ mặt hắn.

Theo bạn, ai là hung thủ?

Cùng chuyên mục