Xưa lắm rồi có một ngôi làng nhỏ, có thể nói nơi đó là thiên đường của sự sống nếu không có một khó khăn. Nếu trời không mưa thì cả làng không có nước dùng. Để giải quyết vấn đề khó sử này, già làng đã quyết định mở một cuộc đấu thầu nhằm cung cấp nước cho toàn dân trong làng. Chỉ có hai người dũng cảm xung phong đứng ra nhận thầu và già làng đã chấp nhận ký hợp đồng với cả hai. Ai cũng nghĩ rằng sự cạnh tranh nho nhỏ sẽ khiến giá cả luôn ở mức thấp và mọi người không bị phụ thuộc vào một nguồn nước duy nhất.
Ed – tên người ký hợp đồng thứ nhất – ngay lập tức đi mua 2 cái xô và bắt đầu vận chuyển nước qua một đoạn đường dài 1,5 km từ bể nước chung của làng tới hồ nước. Anh kiếm được tiền trong nháy mắt bằng cách làm việc quần quật từ sáng sớm đến tận chiều tối, vận chuyển nước cho mọi người bằng 2 xô nước nhỏ. Lao động rất vất vả, nhưng Ed cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc với số tiền kiếm được.
Người ký hợp đồng thứ 2 – Bill đã biến mất đi đâu đó trong mấy tháng trời. Vì lẽ đó Ed càng cảm thấy chắc chắn, anh biết mình không có cạnh tranh. Trong thời gian này Ed là người duy nhất hưởng toàn bộ số tiền của dân làng.
Thay cho việc mua hai cái xô để cạnh tranh cùng với Ed, Bill đã soạn thảo ra một business plan, thành lập công ty, tìm nhà tài trợ, thuê chủ tịch và sau 6 tháng anh trở về làng với một đội công nhân. Trong vòng 1 năm anh cùng công nhân đã xây dựng lên một hệ thống dẫn nước bằng nhôm nối từ hồ tới bể nước của làng.
Trong hôm khai trương Bill khẳng định rằng, nước của anh sẽ sạch hơn nước của Ed; hệ thống dẫn nước có thể hoạt động liên tục 24/24, 7 ngày trong 1 tuần. Còn Ed thì chỉ có thể làm việc trong những ngày hành chính. Hệ thống dẫn nước đã hơn hẳn cách vận chuyển của Ed – chất lượng hoàn hảo, phục vụ hiệu quả hơn và Bill chỉ lấy giá bằng 75% giá của Ed. Cả ngôi làng mừng như mở hội, ai cũng thi nhau đến xem các thiết bị tân tiến của Bill.
Để đáp ứng lại sự cạnh tranh Ed cũng giảm giá của mình xuống bằng giá của Bill. Anh mua thêm 2 chiếc xô, sắm thêm nắp đậy chống bụi, thuê thêm hai con trai của mình để chúng trợ giúp, thay ca trong những buổi làm việc ban đêm hay những ngày nghỉ. Khi hai con rời làng đi học trung học, Ed có nói với chúng rằng: – Các con nên nhớ, một ngày nào đó công việc làm ăn này sẽ thuộc về các con.
Khi học hết phổ thông trung học hai người con trai của Ed vì lý do nào đó đã không về làng. Ed thuê thêm ngườI làm để giúp ông. Lúc này cũng bắt đầu xảy ra những xích mích với các công đoàn. Họ yêu cầu tăng lương, thêm nhiều ưu đãi, và chỉ cho phép công nhân làm việc với một sô nước mỗi lần.
Cũng trong thờI gian đó Bill hiểu ra một điểu rằng, nếu ngôi làng nhỏ của anh cần nước thì dĩ nhiên các ngôi làng lân cận cũng phải cần. Anh bổ sung lại business plan và bắt đầu bán hệ thống dẫn nước cho các làng bản trên khắp thế giới; đó là hệ thống tân tiến, chi phí ít và rất vệ sinh khi dẫn nước. Bill chỉ kiếm được 1 cent cho một sô nước, nhưng hàng ngày anh dẫn hàng tỉ sô nước. Dù làm việc hay không, tất cả những số tiền kia đều được chuyển vào tài khoản ngân hàng của anh. Bill đã gây dựng lên một hệ thống “vận chuyển” tiền cho bản thân, giống như hệ thống dẫn nước cho làng mạc.
Từ đó Bill luôn sống trong sự ấm no và hạnh phúc. Còn Ed, anh đã làm việc vất vả suốt cuộc đời mà vẫn là người luôn có những khó khăn về tài chính.
Câu truyện kể về Ed và Bill đã là người dẫn đường cho tôi trong suốt cuộc đời bươn trải trên thương trường. Nó đã giúp tôi tìm ra những giải pháp tối ưu nhất trong mọi công việc.
“Bạn muốn xây dựng một hệ thống dẫn nước hay muốn khiêng hai cái sô?”
“Bạn muốn lao động vất vả, hay làm việc bằng trí óc?”
Lời giải đáp cho hai câu hỏi trên sẽ mang lại tự do tài chính cho bạn.
Nguồn:Trích từ “Rich Dad’s CASHFLOW Quadrant