Một bạn đọc tâm sự: “Thi …xong là tôi biết chắc mình không vượt qua đươc kỳ thi này. Đó là hậu quả tôi phải chịu. Nhưng khi bố mẹ buồn tôi thấy hối hận quá!
Ngay từ đầu năm khi được “vớt” lên lớp 12, tôi đã tiên đoán được kết quả cho chuyện học hành của mình. Tôi nhiều lần xin với bố mẹ cho tôi nghỉ, nhưng bố mẹ muốn tôi bằng mọi cách phải tốt nghiệp. Giờ thì đã quá rõ, tôi không thể học chữ được. Tôi hối hận vì không làm cho bố mẹ vui lòng.
Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi biết được khả năng hạn chế của mình. Nếu học lại, tôi lại sẽ làm cho bố mẹ thất vọng mà thôi. Sao tôi vô dụng thế này???”. ( Bạn: Lê Sơn Lâm).
(Hiếu học). Bạn đừng tiếp tục hành hạ mình nữa, mặc cảm chỉ làm bạn thêm bối rối và hoang mang, càng khiến bạn đi vào ngõ cụt, bế tắc. Ừ! Thì cứ cho rằng bạn đã bi quan “tiên đoán” trước kết quả của mình từ lâu nên chỉ muốn nghỉ học, đã thế thì làm sao bạn có thể học được? -Có thể đơn giản chỉ là vì bạn mất căn bản từ những năm lớp dưới nên càng ngày bạn càng gặp khó khăn trong việc học hành nên bạn kết luận: “Giờ thì đã quá rõ, tôi không thể học chữ được”, và nghiêm khắc tự kết tội mình: “Sao tôi vô dụng thế này???”.
Cho dù “khả năng hạn chế” đó là có thật, bạn có phái thật sự là người vô dụng không? Nếu những cố gắng của bạn chưa đủ cho bố mẹ vui lòng thì bạn phải làm gi? Hẳn là bạn sẽ không đi học lại vì “chỉ làm cho bố mẹ thêm thất vọng mà thôi”.
Thế thì, bạn sẽ phải làm gì?
Đã từng có một thời kỳ dài, mọi người đua nhau chạy theo thành tích “Dạy tốt, Học tốt”. Nhà nhà, trường trường, lớp lớp, đi đâu cũng toàn học trò giỏi, học sinh ưu tú, ít ra thì cũng là tiên tiến…. Tỷ lệ học sinh tốt nghiệp các cấp không được 99% thì cũng cố gắng đạt 90%, cộng vào đó là tình trạng mua bằng, bán cấp tràn lan, nên… ai cũng giỏi cả. Bởi quan niêm xã hội như thế nên bố mẹ bạn đã muốn bạn bằng mọi cách phải tốt nghiệp, bởi ảo tưởng như vậy nên bạn kết luận “sao tôi vô dụng thế này…”.
Thực ra, không phải cứ ai học hành kém cõi thì đó là người kém cõi, bởi vì mỗi người có mỗi tố chất khác nhau. Khả năng của bạn có thể bị hạn chế khi học chữ nghĩa thì bạn học và làm… “món” khác. Vấn đề của bạn ngay bây giờ không phải là ngồi đó để than thân trách phận, mà nên tìm hiểu, nhận biết cho được sở thích và những khả năng của mình, hoàn cảnh của mình, vững tin chọn lựa một ngành nghề thực sự phù hợp (đừng chạy theo phong trào hoặc lo lắng “người ta” sẽ nghỉ gì khi mình theo một nghề nào đó!). Bạn nên tham khảo kinh nghiệm của những người đi trước để được hướng nghiệp, chọn nghề;kể cả sự góp ý, động viên của cha mẹ, thầy cô và bạn bè.. Nếu bạn tự tin và quyết tâm trên con đường lập nghiệp của mình, nhất định thành công sẽ đến với bạn.
Đừng do dự, bạn hãy vững tin trình bày “mơ ước” của mình với bố mẹ. Chính sự trưởng thành này của bạn sẽ là tấm bằng cao quý nhất, sẽ là tấm bằng có giá trị nhất cho sự cố gắng của bạn. Sau cơn mưa, bầu trời lại sẽ trong xanh và tươi đẹp, còn chần chừ gì nữa, bạn hãy bắt đầu….
Chào thân ái, chúc bạn thêm nhiều quyết tâm và thành công!
Văn Chí Kỳ. (hieuhoc_hieuhoc.com.).