Đứng ở vị trí bác sỹ, ai cũng hiểu chúng tôi phải đối mặt với vô vàn khó khăn và bực bội. Đa phần khó khăn đến từ việc chẩn đoán và điều trị. Đa phần bực bội đến từ thái độ thiếu hợp tác và không cầu thị của khách hàng.
Như sáng nay. Cô gái trẻ đẹp bước vào.
Bác sĩ: Em cho anh hỏi họ tên đầy đủ và ngày tháng năm sinh của em ?
Khách hàng: Ghi ở trên giấy ấy, không đọc à !?
Bác sĩ: Anh hỏi để xác định có đúng những gì ghi trên này là của em không !
Khách hàng: Đúng rồi ! Sao đến chỗ nào cũng hỏi câu này vậy ?
Bác sĩ: Để hạn chế tối đa sai sót đến với người bệnh, nhỡ nhầm chỉ định của người khác em ạ!
ô gái trẻ tiếp tục hậm hực và thể hiện thái độ không hợp tác, xưng hô thiếu chủ vị. Tôi tự hỏi nếu không muốn tới đây để chẩn đoán thai, tại sao cô ấy lại bỏ một số tiền không nhỏ và thời gian chỉ để hậm hực với tôi, một người không quen biết, đang giúp cô ấy biết được điều cô ấy tới đây để biết.
Tôi vẫn làm công việc của mình, từng bước, tôi đặt đầu dò.
Khách hàng: Siêu âm đen trắng à? Nay làm 4D cơ mà…
Bác sĩ: Anh khảo sát thông tin sơ bộ trước khi làm 4D.
KH: 2D mờ tịt, nhìn chẳng hiểu gì cả…
Bác sĩ: Có lẽ hôm nay không cần làm 4D em ạ.
Khách hàng: Không làm sao lại hẹn đến làm gì?
Bác sĩ: Để anh mời bác sĩ sản đang khám cho em sang cùng trao đổi nhé.
Cô ấy tiếp tục khó chịu vì cuộc hẹn tới khám lần này, rằng tại sao không siêu âm được 4D, tại sao phải mời bác sỹ sản… Những thái độ ấy rõ ràng là đang nhắm vào tôi. Chỉ vài phút sau BS sản tới. Chúng tôi hội chẩn không lời, chỉ qua những hình ảnh tôi vừa thu thập được trên siêu âm. Tôi hỏi đồng nghiệp: Anh có cần thêm thông tin gì không? Như thế là quá đủ. BS sản mời cô gái quay lại phòng khám lâm sàng nơi cô ấy vẫn đang theo dõi. Tôi sẽ gửi kết quả sau theo quy trình.
Cô gái vẫn chưa hết bực dọc, hậm hực một lúc rồi đi ra.
Chỉ còn tôi trong căn phòng siêu âm và màn hình trả kết quả. Tôi lặng lẽ gõ:
“Thai trên 18 tuần, không thấy hoạt động của tim thai, phù thai toàn bộ…”
Mỗi ngày, chúng tôi cung cấp tin vui cho hàng trăm người. Nhưng chỉ một tin buồn thôi cũng khiến ngày làm việc ấy không còn trọn vẹn. Nhưng điều ấy khiến chúng tôi không còn thấy mảy may khó chịu với những thái độ thiếu hợp tác của khách hàng. Nghĩ đến cái tin mà cô ấy sắp nhận, tôi tự hỏi cô ấy sẽ phải chống đỡ ra sao.
Giá như …
Giá như tôi có thể mang đến cho cô gái ấy một tin vui, có lẽ tôi đã cho mình được giận với thái độ của cô ấy. Bác sỹ hay bệnh nhân cũng vẫn là con người có cảm xúc.
Chi bằng hãy luôn thông cảm cho nhau.
BsPhạm Minh Kiêm (Đời sống/VNN)