Họ chiếm lấy lòng tin của bạn

(hieuhoc_hieuhoc.com) Nguyên tắc của nó là, trước tiên sẽ chiếm lấy lòng tin của bạn, sau đó mới ra tay “chém” con cá như bạn.

Những gì đi qua ống kính của Kelly đều trở thành những kiệt tác…

Nhìn vào đồng hồ trên tay, vì phải quá cảnh tại sân bay Hong Kong, khoảng thời gian máy bay cất cánh vẫn còn đến ba giờ đồng hồ, Fran bước ra khỏi sân bay và hối hả đi nhanh như bay, vì hiện giờ trong đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ, đó là mua một chiếc máy ảnh tốt nhất cho người bạn gái là Kelly.

Từ lâu Fran đã có ý định này, ngay từ thời sinh viên Kelly đã có sở thích là chụp ảnh, cô ta luôn thích vác balô lên vai cùng Fran lái xe mô tô đến các vùng quê hẻo lánh để chụp ảnh. Đã mấy lần trong khi Kelly đang ngồi phía sau Fran, đột nhiên cô ta hét lên “dừng xe! dừng xe!” làm Fran giât bắn cả người và suýt chút nữa là ngã xe. Sau đó chỉ thấy Kelly chụp lấy chụp để, nào là chó mèo đánh nhau, bò kéo xe, điều kì lạ là những gì đi qua ống kính của Kelly đều trở thành những kiệt tác. Ngay cả lớp không khí ô nhiểm mờ mờ ảo ảo bao trùm lên bầu trời thành phố San Fracisco, thông qua ống kính của Kelly đều trở thành bồng lai tiên cảnh.

“Nếu Kelly có một chiếc máy ảnh, mà khẩu độ hoàn toàn tự động điều chỉnh thì hay biết mấy!” – Cuối cùng thì Fran cũng nhìn thấy một cửa hiệu bán thiết bị ngành ảnh, thế là anh ta nhanh chân rảo bước về phía trước.

Fran không phải là môt người am hiểu về máy ảnh, nhưng nửa năm trở lại đây ngoài việc tìm hiểu từ Kelly, hể nhìn thấy người ta chụp ảnh là anh ta đều chú ý để nhìn xem đó là nhãn hiệu gì, hình dáng như thế nào, vì từ lâu anh đã có ý định phải mua một chiêc máy ảnh hoàn toàn tự động hiệu Cannon làm quà sinh nhật để tặng cho người bạn gái thân yêu của mình.

“Vả lại đó phải là loại máy có ống kính chỉnh được tiêu cự, như vậy Kelly sẽ khỏi phải đeo lỉnh kỉnh vài ống kính mỗi khi đi săn ảnh nữa”. – Vừa nghĩ ngợi Fran vừa hỏi giá cả.

Mặc dù Hong Kong là một thiên đường mua sắm với vô vàn hàng hóa, nhưng loại máy ảnh Cannon loại “xịn” vẫn khá đắt. Nhât là loại máy có zoom 400 thì càng mắc hơn.

Nhưng Fran cũng đâu phải là tay vừa, bản thân là môt thương nhân, anh ta đã học được nhiều bài học sau những năm lăn lộn trên thương trường.

“Cho tôi xin một tấm danh thiêp!”- Fran vừa hỏi vừa ghi lại giá cả từng chủng loại máy, và nói với nhân viên bán hàng “giá đó là giá thâp nhât rồi sao? Tôi buộc phải dọ thêm vài cửa hiệu nữa thôi”. Đi khỏi tiệm này, lại vào tiệm kia, Fran càng hỏi càng am tường các chủng loại máy. Anh ta đắc chí suy nghĩ “những nhân viên bán hàng này chỉ cần nghe mình nói ra các dòng máy, và đặc trưng của chúng là họ sẽ nghĩ rằng mình là người trong ngành ảnh đấy, như vậy họ sẽ không dám hét giá trên trời dưới đât nữa”.

Chỉ có điều là đi được gần cả chục cửa hiệu, nhưng giá cả giữa tiệm này với tiệm kia cũng chẳng khác được là bao, đang do dự sẽ dừng lại các cuộc dọ giá, thì may thay phía trước là cửa hiệu cuối cùng. Khi chủ tiệm báo giá, Fran dường như không thể tin vào những gì mà minh vừa nghe thấy, “ông có chắc đó là loại máy Cannon G5, dòng máy mới nhất ấy?”. Fran cẩn thận hỏi lại một lần nữa, trong lòng lại nghĩ sao giá cả lại có thể rẻ hơn các cửa hiệu khác đến một phần tư kia.

“Tât nhiên! Hàng chúng tôi đều nhập trực tiếp từ chính hãng, nên chắc chắn giá cả sẽ rẻ hơn nhiều so với các cửa hiệu khác”. Chủ tiệm cười nói với vẻ mặt đầy sự thành khẩn, “anh có lấy không? Hay là anh cứ đi dọ giá thêm vài ba cửa hiệu nữa, nếu anh lấy thì tôi sẽ sai nhân viên đi lấy hàng về”.

“Lấy hàng về à?”.

“Chính vì giá đặc biệt này chỉ ở chổ chúng tôi mới có, nên hàng bán đắt như tôm tươi vậy. Mà chúng tôi vừa bán hết đấy, cũng gần đây thôi, năm phút sau là có ngay”.

Fran nhìn đồng hồ, vẫn còn một giờ hơn là máy bay cất cánh rồi, nên nói: “Thôi được! Tôi lấy”. Nói xong bèn lấy ngân phiếu ra ghi.

Sau khi đã kí tên vào tấm ngân phiếu, nhưng chờ mãi đến gần 20 phút vẫn không thấy tăm hơi anh nhân viên đâu cả. Fran chôc chôc lại đưa mắt lên nhìn đồng hồ, chủ tiệm cũng sốt ruột không kém, bèn gọi điện về kho hỏi, thì ra trong kho hết hàng nên anh nhân viên nọ phải đi tìm chổ khác.

Gác máy xuống, chủ tiệm đến gần Fran và hỏi: “Này anh bạn! Tôi thật không hiễu tại sao anh nhât định phải tìm loại máy đó?”. Trầm ngâm một lát, ông ta từ từ kéo tủ kính và lấy ra một chiếc máy hiệu Nikon: “xem chừng anh bạn cũng là người am hiểu về máy ảnh, tại sao anh không lấy loại máy này đi, anh cầm ống kính lên này, nặng lắm phải không! Nó được làm bằng kim loại đấy, đâu giống ống kính của các loại máy hiệu Cannon đều làm bằng nhựa cả. Nhưng loại này đắt hơn một chút so với loại Cannon đây, nhưng bù lại rất bền anh bạn ạ!”

Cầm chiếc máy hiệu Nikon lên, quả nhiên là nặng hơn loại Cannon khá nhiều. “Loại này bao nhiêu? Ông không thể tính đắt hơn nữa đấy!” – Fran nói.

“Thật nực cười!”, chủ tiệm vỗ vỗ thân mật vào vai Fran, “Anh đã hỏi gần chục cửa tiệm rồi đấy chứ? Tại sao lại chọn cửa hiệu của tôi? Chẳng phải vì tiệm của tôi rẻ hơn người ta nhiều hay sao?”, rồi vỗ vỗ vai của Fran nữa – “Tôi chỉ góp ý cho anh bạn thôi, nếu anh bạn vẫn kiên trì đợi loại máy Cannon, vậy thì ta đợi thêm chút nữa nhé!”.

Fran sốt ruột nhìn đồng hồ lấy hết tiền mặt đồng đô la Hong Kong ra và cộng thêm tờ ngân phiếu vừa ký thì vừa đủ…

Ngồi trên máy bay, trong tim của Fran vẫn đập thình thịch, anh biết đó là sự phấn chấn vì đã vớ được một món hời, trong lòng thầm nghĩ khi Kelly nhận được món quà này chắc cô ta sẽ nhảy cẫng lên vì sung sướng.

“Nếu ở Mỹ thì e rằng loại máy này phải đến cả nghìn đô la mới mua được đấy, có ai nghĩ rằng mình may mắn mua được món hàng quá hời này nhỉ?”.

“Trời ơi! Máy Nikon! Đồng nghiêp của em vừa mua một chiếc đây, em còn đang ngưỡng mộ cô ây, vậy mà giờ em đã có một chiếc”. Kelly vui mừng đến nỗi ôm chầm lấy Fran và hôn đánh chụt lên má anh.

“Vâng! Em bất ngờ lắm phải không? Mât gần nữa tháng lương của anh rồi, cưng ạ!”.

Cầm chiếc máy trên tay, sắc mặt của Kelly đột nhiên tái mét: “Anh nói chiếc máy này bao nhiêu?”.

“Gần tám trăm đô đấy!”.

“Cái gì? Bạn em vừa mua một chiếc y hệt như chiếc này, mà mới có 400 đô thôi!”.

* Bình luận

Sau khi xem xong mẩu chuyện này, có lẽ bạn sẽ hỏi: “Nếu Fran nhât định kiên trì mua loại máy Cannon, chẳng phải anh ta sẽ không bị vớ phải loại máy đó hay sao?”.

Câu trả lời của tôi là:

Nếu Fran tiếp tục chờ và chờ đến phút cuối, anh nhân viên sẽ đi về tay không và nói rằng đã hết loại hàng Cannon. Rồi sau đó, chủ tiệm sẽ vẫn tiếp tục giới thiệu loại máy đó cho Fran.

Cách mà chủ tiệm này sử dụng, có thể nói là một trò lường gạt, cũng có thể nói đó là một chiêu tiêp thị mà các thương nhân thường áp dụng. Nguyên tắc của nó là, trước tiên sẽ chiếm lấy lòng tin của bạn, sau đó mới ra tay “chém” con cá như bạn.

Ví dụ như các siêu thị thường hay tổ chức các đợt giảm giá nhằm khuyến mãi, đồng thời nêu rõ những mặt hàng nào được giảm giá và giá gốc của chúng trên tờ bướm. Đó toàn là những hàng hóa hảo hạng, vừa được xuất xưởng không lâu, khi bạn cầm tờ bướm trên tay, dạo hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, bạn sẽ không thể nào tin vào mắt mình nữa: “Sao lại thế? Rẻ đến hơn cả một nữa đấy!”.

Sau đó, bạn đến cửa hàng hoặc siêu thị đang tổ chức các chương trình khuyến mãi đó. Vấn đề là, chẵng lẽ bạn chỉ mua những mặt hàng được khuyến mãi? Hay thuận tiện bạn cũng sẽ mua thêm một vài thứ khác? Thế nào bạn cũng thầm nghĩ: giá cả ở đây cũng được, những mặt hàng không giảm giá cũng không đắt hơn chổ khác. Thậm chí do lần này bạn đã thiết lập được lòng tin vào cửa hàng hay siêu thị này, nên rất có thể sau này bạn sẽ trở thành “khách hàng quen thuộc” ở đây, như vậy chẳng phải là họ đã đạt được mục tiêu tiêp thị không?

Những thương nhân vì tư lợi, làm ăn không trung thực vẫn còn khá nhiều, chỉ bày ra một số mặt hàng giảm giá, có khi bạn đến nơi thì đã hết sạch! Cửa hiệu đã bán máy ảnh cho Fran chính là đã sử dụng thủ đoạn này, mà thủ đoạn này lại biến hóa khôn lường đến nỗi chúng ta rất dễ dàng bị sụp bẫy bất cứ lúc nào.

Cát Trâm – Theo:Tôi không dạy bạn lường gạt” (NXB Đà Nẵng)

Cùng chuyên mục