Một ngày mùa thu, thám tử Kirel trở về văn phòng sau một chuyến du lịch dài ngày. Tôi mở cửa đón cô ấy với vẻ mặt hân hoan.
-Một tách trà nhé- tôi nói.
-Không- Kirel lắc đầu- tôi sợ trà lắm rồi.
-Lạ nhỉ. Mọi khi trà vẫn là món cậu thích nhất cơ mà.
-Nhưng tạm thời thì tôi không muốn đụng đến một tách trà nào cả. Cho tôi ly nước lọc là đủ rồi.
Tôi chiều ý cô. Kirel đón lấy ly nước, hớp một ngụm. Tôi hỏi:
-Chuyến đi đến đảo Balina của cậu tốt chứ?
Balina là một hòn đảo xinh đẹp ở Đông Nam Á. Công ty du lịch Okinawa của Nhật có ý định biến nó thành một hòn đảo du lịch và họ đã mời Kirel đến đó nghỉ ngơi miễn phí trong vòng một tuần để góp ý. Kirel nhận lời. Mọi người đến Balina bằng máy bay riêng của Công ty Okinawa. Cùng đi với Kirel còn có 8 người khác: bác sĩ Watson, người mẫu Agatha Christie (nữ), thư ký Poirot, nhà tạo mẫu Lupinie (nữ), nhà báo chuyên về du lịch Ran Kudo (nữ), và ba anh em Shinichi, Hattori và Kaitou (sinh ba) là vận động viên Judo.
Tại Balina, Công ty Okinawa cho xây biệt thự Người Da Đỏ để du khách ở. Người quản lý biệt thự là bà Jules Marget, người mới vừa được tuyển dụng các đây vài tuần.
Trong ngày đầu tiên, mọi người được quyền đi dạo tự do trên đảo và vào lúc 5 giờ chiều thì tất cả quay về biệt thự để dự buổi cơm chiều do bà Marget dọn. Mọi người cùng nhau ngồi vào bàn: từ trái qua phải là người mẫu Agatha Christie, nhà báo Ran Kudo, nhà tạo mẫu Lupinie, thư ký Poirot, ở phía bên kia đối diện với Poirot là thám tử Kirel, đối diện với Lupinie là Shinichi, rồi đến Hattori và Kaitou. Bác sĩ Watson than là đau bụng, không thể dự bữa ăn và đã trở vào phòng nằm nghỉ.
Bà Marget dọn món mỳ Ý. Mọi người im lặng ăn. Lupinie là người thuận tay trái. Đôi đũa của cô cứ không ngừng chạm vào đôi đũa của nhà báo Ran khiến Ran bực mình. Thư ký Poirot quay sang nói nhỏ với Lupinie:
-Cô có thể đổi chỗ với tôi. Tôi cũng thuận tay trái nhưng không thích ăn mì. Tôi sẽ không làm phiền nhà báo Ran Kudo còn cô thì được thoải mái thưởng thức bữa ăn.
Lupinie cảm ơn Poirot và đổi chỗ với anh. Bữa ăn lại tiếp tục.
-Mọi người có nghe tin gì chưa?- đột nhiên Hattori cất tiếng- Chủ tịch Suzuki đang lâm trọng bệnh.
Mọi người ngừng đũa. Với tất cả bọn họ, Chủ tịch Suzuki là chỗ thân quen. Ông là một người hào hiệp và rất tốt với bạn bè. Cho nên, khi nghe ông bệnh, mọi người đều rất quan tâm.
-Tình hình của ông ấy thế nào rồi?- Kaitou hỏi Poirot vì Poirot là thư ký của ngài Suzuki.
Poirot lắc đầu:
-Không khả quan. Ngài Suzuki đang hôn mê còn các con ông ấy thì tranh giành gia tài. Tôi buộc phải tham gia chuyến du lịch này vì họ muốn tống tôi đi xa. Bởi lẽ tôi là người duy nhất có thể tác động đến quyết định của ngài một khi ngài ấy tỉnh lại.
Mọi người lại im lặng. Họ đang nghĩ về cảnh ngộ của ngài Suzuki.
-Cái quái quỉ gì thế này?
Người mẫu Agatha kêu lên và đưa đĩa mì đã sạch trơn của mình cho mọi người xem. Dưới đĩa mì có một dòng chữ bằng nước sơn móng tay: “Đêm huyền bí, người da đỏ đầu tiên sẽ ngã xuống”.
-Chắc là trò đùa của kẻ nào đó thôi mà- nhà báo Ran Kudo nói.
Bữa ăn kết thúc và mọi người ăn nhẹ với bánh ngọt và trà.
-Nào- Shinichi nâng tách trà của mình lên và nói- chúng ta hãy lấy tách trà này thay rượu để cùng cầu chúc sức khoẻ cho ngài Suzuki!
Mọi người đều cầm tách trà của mình lên. Thám tử Kirel cũng vậy, nhưng khi bắt đầu uống trà thì cô chợt cảm thấy tách trà có mùi hạnh nhân. Kirel ngừng uống và hét lên:
-Mọi người đừng uống!
Tất cả đều ngưng lại. Tất cả đều đã uống trà, nhưng không có chuyện gì xảy ra cả. À, có đấy, nhà tạo mẫu Lupinie đứng dậy, nắm chặt lấy cổ họng mình và ngã xuống. Cô ta đã chết. Mọi người đều kinh ngạc và các phụ nữ thì kêu thét lên (tất nhiên trừ Kirel). Bác sĩ Watson từ trên lầu chạy xuống. Ông xem xét tách trà của Lupin và nói:
-Có mùi hạnh nhân, là chất độc kali xyanua.
Kirel nói tiếp:
-Có lẽ các tách khác cũng vậy.
Mọi người kiểm tra lại và đúng như vậy. Tất cả các tách trà đều có mùi hạnh nhân.
-Vậy là rõ rồi, có ai đó muốn giết tất cả chúng ta. Hắn đã bôi thuốc độc lên miệng các tách trà- Shinichi nói.
-Nhờ trời, sao chúng ta lại không có sao chứ! – Ran kêu lên.
-Không, hắn không muốn giết tất cả chúng ta. Hắn chỉ muốn giết một người trong số chúng ta thôi- Kirel nói.
-Tại sao cô lại kết luận như vậy?- Kaitou hỏi.
Theo bạn, hung thủ đã làm thế nào để chỉ có một người trúng độc?