Căn phòng màu lục

“Ngài Sherlock Holmes thân mến!

Tôi viết lá thư này trong một tâm trạng lo âu và hoảng loạn. Tôi đang vướng vào một tình thế mà tự tôi cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra và làm sao để thoát khỏi nó. Tôi thật sự sợ. Tôi thậm chí còn quên cả việc giới thiệu mình với ngài nữa chứ. Tôi là James York- cháu trai của bá tước Rowling York.

Cách đây hai tháng tôi được biết mình là người thừa hưởng duy nhất các di sản do ông tôi để lại. Nó bao gồm nhiều cơ sở và cổ phần trong các công ty khác nhau cộng với ngôi biệt thự ở Dreamville. Tôi đã dọn về ở đó để bắt đầu một cuộc đời mới. Mặc dù nhiều năm rồi ngôi biệt thự không có chủ nhân nhưng nó vẫn được chăm chút khá tốt bởi ông quản gia Beckham và cô hầu gái Jessy. Khi tôi về đó thì dãy nhà ở phía đông đang được sửa chữa lại và thế là tôi phải dọn sang dãy phía tây.

Thông qua ông quản gia, tôi có tìm hiểu một chút về lịch sử căn nhà và biết rằng ở dãy phía tây có một căn phòng lớn được sơn màu lục. Đó là nơi mà ông nội tôi đã ở vào những tháng cuối đời. Sau khi ông mất, căn phòng đã bị khóa lại. Tôi quyết định dọn đến căn phòng đó nhưng cô hầu gái Jessy ngăn cản tôi. “Có một con quỷ satan ở đó! Tôi nghe nói chính nó đã giết chết ngài Rowling York tội nghiệp. Cậu chủ nên chọn một phòng khác thì hơn”- Jessy nói.

Vốn là một thành viên của hội Thông linh nên tôi càng hiếu kỳ và quyết định dọn đến ở đó. Ngoài việc có khá nhiều bụi trên sàn và trên các giá sách ra thì đó là một căn phòng khá đẹp. Sau khi Jessy quét dọn sơ qua thì tôi đã trải qua một đêm ở đấy. Nhưng thú thật là tôi ngủ không ngon vì có cảm giác có ai đang đứng cạnh giường nhìn mình.

Cái bóng dáng ấy ngày càng rõ hơn và đến đêm thứ ba thì nó dùng bàn tay đè lên ngực tôi khiến tôi vô cùng khó chịu. Tôi cảm giác là mình kêu cứu. Lát sau tôi tỉnh lại, ông quản gia Beckham đang đứng bên cạnh với một chiếc đèn và đang lay cho tôi tỉnh rồi cô hầu gái chạy đến. Tôi kể cho họ nghe những gì đã xảy ra. Cả ông quản gia và cô hầu đều khuyên tôi không nên ở đó nhưng tôi quyết tìm ra sự thật. Sự việc đó đã lặp lại với tôi đã bảy đêm rồi và hình bóng của quỷ satan ngày càng rõ rệt hơn. Bây giờ thì tôi cảm nhận là mình không thể thoát khỏi cảnh bị con quỷ kia giết chết. Tôi chỉ còn biết cầu cứu đến ngài và tài trinh thám của ngài. Tôi gửi đến ngài một số tiền là 30.000 bảng gọi là chi phí tàu xe. Mong ngài hãy đến sớm và cứu tôi với!
James York.”

Shelling Ford đang chăm chú đọc lá thư mà tôi đã dẫn ở trên khi tôi đến căn nhà nhỏ của anh ở phố Beika. Ford là một nhà hóa học kiêm nhà sử học mặc dù tôi không biết hai cái đó có ăn nhập gì với nhau hay không. Căn nhà nhỏ của Ford luôn bị quấy rầy bởi những lá thư cầu cứu gửi đến cho một người nào đó tên là Sherlock Holmes. Thật ra thì tôi và Ford cũng không hay đọc những tờ tạp chí lá cải cho lắm nên mãi về sau chúng tôi mới biết Holmes là nhân vật thám tử hư cấu của một nhà văn nào đó tên là Conan Doyle và ông ta đã vô tư chiếm dụng địa chỉ của Ford để đưa vào truyện. Thường thì Ford sẽ ném ngay chúng vào sọt rác sau khi đọc được mấy dòng. Nhưng lần này anh chăm chú thật sự.

-Watson này, anh nghĩ sao về lá thư này?- Ford hỏi khi thấy tôi đã đọc xong lá thư mà anh đưa cho tôi.

-À, tôi cũng cảm thấy có cái gì đó kỳ lạ. Rõ ràng là có một người đang bị nguy hiểm. Có lẽ chúng ta nên đến đó một chuyến để nói cho anh ta biết là không có ai tên là Sherlock Holmes cả và chúng ta xin hoàn lại số tiền.

-Đó là một ý hay, nhưng có lẽ chúng ta phải nhanh lên nếu không thì sợ không kịp.

Ford và tôi- bác sĩ John Watson, cùng ra ga và đón chuyến tàu chiều đến Dreamville. Sau đó, theo chỉ dẫn trên bì thư, chúng tôi đón xe ngựa và bảo người xà ích đánh xe đến biệt thự của dòng họ York.

-Bá tước Rowling York. Hình như tôi đã nghe cái tên này ở đâu rồi thì phải- tôi nói với Ford khi chúng tôi lên xe ngựa.

-Ồ, ông ta nổi tiếng là một người hay ghen và mỗi khi ông ta ghen thì thật đáng sợ. Những người ở Luân Đôn thường kháo nhau về cái tính tàn độc trong ghen tuông của ông. May là ông đã có một bà vợ hiền đức và biết nhịn nhục. Tôi còn nghe nói có lần ông ta đánh gãy ngón tay của một người hầu khi ông ta muốn che chở cho phu nhân- Ford nói.

Chúng tôi đến biệt thự của nhà York thì trời đã tối. Một ông lão nhỏ thó lê bước ra cửa. Khi nghe chúng tôi giới thiệu, ông lão để chiếc đèn xuống đất và lôi từ trong túi ra chùm chìa khóa. Ông ta dùng ngón cái và ngón giữa giữ chiếc chìa khóa, tra nó vào ổ.

-Cậu chủ đã ngủ rồi- ông ta nói và dẫn chúng tôi vào nhà.

Ở giữa nhà là một bức ảnh lớn treo trang trọng.

-Đó là phu nhân Mary York, vợ của bá tước Rowling York- ông quản gia nói.

-Tôi nghe nói cả khu nhà này là do chính tay phu nhân sửa chữa?- Ford hỏi.

-Đúng vậy. Lúc đó thì khu nhà cũng đã xuống cấp vì đã nhiều năm không có người ở. Chính phu nhân đã đứng ra sửa sang và tự tay trang trí các phòng ở phía tây.

-Bá tước Rowling từng đánh gãy một ngón tay của người hầu?- tôi hỏi

-Ồ, ông nghe ở đâu vậy? Đó là việc bịa đặt. Ngài York là một người tốt. Chính ông đã để lại một số tiền cho các gia nhân khi mình sắp qua đời. Ngài còn nói nếu gia sản này không còn ai thừa kế thì các gia nhân sẽ được chia phần. Nhưng lạy chúa, ai mà lại nghĩ đến việc như thế chứ!

-Vào cuối đời hình như ngài bị ám ảnh bởi một con ma thì phải- Ford lại hỏi.

-Đúng thế. Ngài luôn miệng nói đến con quỷ satan trong căn phòng màu lục đó- Beckham nói và rùng mình một cái.

Beckham dừng lại. Chúng tôi đã đến trước cửa căn phòng đó.

-Thưa cậu chủ, có ngài Sherlock Holmes đến!- Beckham cung kính nói.

Không có tiếng trả lời. Ford lên tiếng đính chính:

-Ông lầm rồi, không có ai là Holmes cả.

Ông quản gia lại gọi thêm mấy tiếng nữa nhưng đều không có ai trả lời. Ông ta liền rút chìa khóa bằng ngón cái và ngón giữa, tra vào ổ.

James đang nằm trên giường. Tôi tiến lại gần anh ta. Chúa ơi! Hơi thở anh ta chỉ còn như một sợi chỉ mảnh!

-Mau lên! Mang anh ta ra ngoài! Gọi bác sĩ mau!- tôi hét lên.

-Watson- Ford nói- Anh là bác sĩ mà!

Thật tình là tôi quên mất. Tôi nhờ Ford và ông Beckham mang James ra phòng khách cho thoáng khí còn mình thì chạy ra xe ngựa để lấy túi thuốc- lúc nào tôi cũng mang theo nó. Khi tôi trở lại thì cả cô hầu Jessy cũng đã chạy đến. Tôi cho James hít một ít thuốc. Anh ta dần dần khỏe lại.

-Quỷ! Cứu tôi với ngài Sherlock Holmes!- James nói một cách khó nhọc.

Ford trở lại xem xét căn phòng. Tôi tò mò đi theo và thấy anh đang săm soi cái giá sách.

-Watson này- Ford nói khi đã trở lại phòng khách- Anh có mang theo giấy bút không?

-Có, nhưng để làm gì?

-Thế này nhé, tôi sẽ nói và anh sẽ ghi chép. Hãy ghi lại những gì đã xảy ra từ đầu đến giờ, rồi ký tên anh vào và gửi đến báo chí. Chúng ta sẽ chấm dứt những rầy rà này một lần và mãi mãi.

Các bạn hãy giúp James York giải bí ẩn về con quỷ. Ai là hung thủ của vụ này?

Cùng chuyên mục