Silent Hill là một vùng nông thôn miền Nam Đức. Một miền hoang vu với những ngọn đồi thấp và những cánh đồng cỏ cao, dài đến tận chân trời. Hoang vu và buồn tẻ, nhưng Silent Hill lại là nơi hấp dẫn các nhà tài phiệt vì nó yên ả, giúp cho người ta có cảm giác thanh thản, tránh xa những bề bộn thường ngày.
Thanh tra Lunger lái xe trên con đường dài dẫn đến biệt thự Gấu Mèo- một trong số những biệt thự nằm lẻ loi trên những ngọn đồi ở Silent Hill. Chủ nhân biệt thự- ông Merkel vừa được phát hiện sáng nay với hai vết đạn, một ở trước ngực và một ở sau đầu. Người cung cấp thực phẩm thường đến đây vào mỗi sáng thứ hai để giao hàng và nhận thanh toán. Ông ta trông thấy cánh cửa không khoá. Một điều lạ lùng vì mọi hôm ông phải rất khó khăn để đánh thức ông Merkel- một người hay xem tivi đến tận khuya rồi ngủ quên ngay tại chiếc ghế bành xoay lưng ra cửa chính.
Lunger lục lọi trong đầu các thông tin về nạn nhân và những mối quan hệ của ông với những người có khả năng là hung thủ. Con trai ông Merkel- Johan là một người bất trị, luôn luôn trái lời cha và ngập chìm trong thú vui câu cá. Nhiều lần ông Merkel đã dọa truất quyền thừa kế của cậu. Còn bà vợ kế của ông- bà Deborah thì cũng không làm ông vui vẻ gì. Bà đẹp, nhưng hai người không hợp tính nhau và họ đã li thân gần một tháng. Ông Merkel là chủ nhân của một khoản nợ kết sù mà ông đã cho công ty “Những người con của Munich” vay. Chủ nhân công ty ấy- ông Adolf đang ở trong thời kỳ khó khăn nhất của mình và trong giới đầu tư đang xì xầm rằng ông ấy sắp vỡ nợ đến nơi. Ai đã giết ông Merkel? Thanh tra Lunger băn khoăn với câu hỏi của mình nhưng ông vẫn không bỏ qua một bóng người đang đi bộ cách ông một quãng.
-Ồ, ông Adolf- Lunger dừng xe lại khi nhận ra một trong ba người mà ông đang nghĩ đến- ông đi đâu vào giờ này? Xe của ông đâu?
Ông Adolf cười khổ sở:
-Tôi đến tìm ông Merkel ở biệt thự Gấu Mèo. Hôm nay là ngày đến hạn trả nợ nhưng tôi vẫn chưa chuẩn bị đủ tiền. Xe tôi bị down cách đây năm dặm và tôi phải cuốc bộ đến đó cho kịp giờ.
-Áo ông ướt như người vừa mới rơi xuống nước. Ông đã chạy bộ à?- Lunger hỏi.
-Phải. Ông Merkel rất ghét ai trễ giờ và tôi thì lại đang muốn xin xỏ một điều không làm cho ông ấy vui vẻ.
-Ông có thể hoãn ngày trả nợ được rồi, bởi vì ông Merkel đã chết rồi.
-Ai đã bắn ông ấy?- ông Adolf kinh ngạc hỏi.
-Đó cũng là điều tôi đang thắc mắc đây- Lunger nhún vai và mở cửa xe- Tôi sẽ cho ông đi nhờ đến đó.
Chiếc xe của Lunger lại nổ máy và chạy bon bon trên con đường vắng. Biệt thự Gấu Mèo hiện ra từ phía xa.
-Ngài thanh tra đã tới- điều tra viên Karl, cấp dưới của Lunger bước tới khi chiếc xe của ông vừa dừng lại.
-Hãy cho tôi biết kết quả sơ bộ của việc khám nghiệm hiện trường- Lunger nói, liếc sơ khung cảnh xung quanh.
-Nạn nhân chết vào lúc ba giờ chiều hôm qua. Một viên đạn xuyên qua tim đã làm ông ấy chết ngay lập tức. Xác nạn nhân ngồi trên ghế bành xoay ra cửa, tivi vẫn mở và không có dấu hiệu xô xát. Điều lạ lùng là vết thương thứ hai ở đầu, có vẻ nó được thực hiện sau khi nạn nhân chết và theo hướng ngược lại.
-Ý anh nói là đã có ai đó từ phía sau lưng bắn vào nạn nhân sau khi nạn nhân đã chết?
-Vâng, đúng như thế. Và kẻ này vụng về hơn nên đã làm rơi khẩu súng hung khí ở lại hiện trường- Karl nói và đưa cái bọc chứa khẩu súng cho Lunger.
Lunger nhìn số đăng ký của khẩu súng, bàn tay ông gõ thoăn thoắt vào một bàn phím vô hình trong không khí. Đó là động tác quen thuộc khi ông tìm kiếm dữ liệu trong đầu. Đang khi đó thì một chiếc Mercedes màu bạc cũng vừa trờ tới và dừng lại bên cạnh xe của Lunger.
-Người phụ nữ này sẽ cho chúng ta câu trả lời- Lunger nói khi bà Deborah vừa rời khỏi xe của mình.
-Tôi vừa được cảnh sát thông báo về ông nhà… Ôi…
Đôi mắt của bà Deborah rưng rưng. Lunger khịt mũi và nói:
-Chắc là bà chẳng ngạc nhiên gì về cái tin đó.
Bà Deborah ngạc nhiên. Lần đầu tiên bà thấy một người đàn ông dùng những lời lẽ đó để nói với một phụ nữ vừa mất chồng. Lunger thì vẫn lạnh như tiền. Ông đưa cây súng ra trước mặt Deborah và nói:
-Cái này tìm thấy ở hiện trường. Số đăng ký Be34965. Khẩu súng này được bán cách đây 38 ngày tại một cửa hàng vũ khí nhỏ ở phía Đông Berlin và người mua chính là bà đấy- bà Deborah.
Deborah xanh xám mặt mày. Lunger vẫn như không có chuyện gì, hỏi tiếp:
-Bà đã bắn ông Merkel? Tốt nhất là bà nên khai thật vì chắc chắn trên khẩu súng vẫn còn dấu tay của bà đấy.
Deborah không còn đứng vững nữa. Bà ngồi bệt xuống đất và nói:
-Đúng, đêm qua vào lúc 10 giờ tối tôi đã đến đây. Cửa không khóa và tôi đã mở cửa bắn chết ông ấy. Con người đáng khinh đó. Kẻ độc ác đó. Hắn luôn hành hạ và miệt thị tôi, luôn nhìn tôi bằng ánh mắt của con quỷ! Đến tận lúc chết mà hắn vẫn còn nhìn tôi bằng con mắt đó!
Bà Deborah ngước lên, đôi mắt ngấn lệ:
-Sau khi bắn chết ông ta, tôi chỉ có một ý nghĩ là phải chạy trốn thật xa khỏi nơi đó. Tôi nhận tội, ngài thanh tra hãy bắt tôi đi.
Lunger lắc đầu:
-Tôi chưa từng đọc thấy điều luật nào kết tội một người dám bắn vào đầu một xác chết.
Nhận thấy bà Deborah kinh ngạc, Lunger nói tiếp:
-Ông nhà đã bị giết trước đó, vào lúc 3 giờ chiều. Xem ra có kẻ đã nhanh tay hơn bà. Mặc dù vậy, bà vẫn phải đến phòng điều tra và cho chúng tôi lấy khẩu cung- nhìn vào trong đám cỏ lau, Lunger nói tiếp- Cả anh nữa Johan ạ.
Johan từ trong bụi rậm bước ra, trên người vẫn mặc bộ đồ câu cá với cái cần câu dài ngoẵng.
-Tôi thấy ở đây huyên náo nên đến xem thử. Có điều gì đã xảy ra vậy?
-Ông Merkel đã bị giết chiều hôm qua bởi một viên đạn bắn vào tim- Lunger đáp.
-Ông có chắc không? Vì chiều qua tôi lại chẳng nghe thấy tiếng nổ nào phát ra từ phía đó. Tôi câu ở cái hồ dưới đồi kia từ hôm qua đến giờ.
-Vậy anh có nghe tiếng gì vào lúc 10 giờ đêm không?
-Ban đêm thì tôi chịu, tôi ngủ say như chết.
-Từ chỗ anh có thể thấy rõ biệt thự Gấu Mèo không?- Lunger hỏi tiếp.
-Thấy rõ, nhưng tôi không bao giờ thèm nhìn về phía đó. Nhưng tiếng động cơ xe thì tôi có thể chắc chắn, chiều hôm qua có một chiếc xe chạy lên phía biệt thự.
Lunger quan sát Johan. Đôi giày anh ta lấm đầy bùn và cái nón câu cá thì ướt sũng sương. Lunger nói với mọi người:
-Thế là đã rõ. Tôi đã biết ai giết ông Merkel rồi!
Theo bạn, ai là hung thủ?